Hạt Giống Lành - Trưởng thành trong thinh lặng
Buổi sáng ấy, chợ vẫn đông đúc như mọi ngày. Tiếng dao thớt
va nhau, tiếng gọi mời rộn ràng, và mùi cá, mùi rau trộn lẫn tạo thành thứ
hương quen thuộc của đời sống bình dân. Tôi đứng lựa cá ở một quầy quen, giữa
những âm thanh ồn ã bỗng thấy một bóng người dừng lại.
Đó là một người phụ nữ. Quần áo giản dị, gương mặt hốc hác,
đôi mắt phảng phất nét mệt mỏi. Chị bán cá khẽ kể: “Cô ấy làm phụ hồ ở công
trình. Hôm nay đau ốm quá, xin nghỉ, tiện ghé qua thăm tôi.”
Tôi ngẩng nhìn kỹ hơn. Có điều gì đó khiến tim tôi se lại.
Không chỉ là cái mệt của thân thể, mà dường như còn là gánh nặng của một cuộc sống
chật vật. Thương cảm dâng lên, tôi vội rút trong ví một tờ 100 nghìn, đưa về
phía chị:
“Dạ con gởi cô, cô
mua gì ăn cho khỏe lại nhé.”
Tôi nghĩ chỉ là một chút chia sẻ nhỏ nhoi. Nhưng chị khẽ mỉm
cười, ánh mắt sáng lên trong một niềm kiêu hãnh nào đó:
“Cô cảm ơn… nhưng em làm ra tiền mà. Cô không nhận đâu.”
Tôi lặng đi. Tay còn cầm tờ tiền, lòng thì ngượng ngập. Người
phụ nữ lam lũ, thân hình gầy guộc kia lại toát lên một vẻ giàu có mà không phải
ai cũng có: sự giàu có trong niềm tin rằng *mình có thể sống bằng sức lao động
của chính mình*.
Tôi chợt nghĩ đến những cảnh chen lấn, giành giật ở những điểm
phát cơm, phát quà từ thiện. Có khi trong đám đông ấy, chẳng ít người không thật
sự nghèo, nhưng vẫn vội vàng tìm cách để có phần. Họ đầy đủ ở vật chất, nhưng lại
thiếu thốn trong niềm tin, trong cảm giác an toàn bên trong.
Người phụ nữ phụ hồ kia thì ngược lại. Dẫu cuộc sống còn khó
khăn, chị vẫn mang trong mình một sự trọn vẹn lạ lùng – trọn vẹn với đôi tay
lao động, với lòng tự trọng, với sự tin cậy rằng cuộc đời sẽ không bỏ rơi mình.
Tờ 100 nghìn hôm ấy tôi không trao đi, nhưng tôi nhận lại một
bài học thấm thía:
Có những sự giàu có không nằm trong túi tiền, mà nằm trong
cách con người ta ngẩng cao đầu giữa cuộc đời.
Nhận xét
Đăng nhận xét