Hạt Giống Lành - Trưởng thành trong thinh lặng

Hình ảnh
Mỗi con người đều mang trong mình một hạt giống – của hiểu biết, của yêu thương, và của tiềm năng vô tận.  Những hạt giống ấy, dù nhỏ bé đến đâu, vẫn âm thầm chờ một mảnh đất lành để được nảy mầm, vươn mình và tỏa hương.    Hạt Giống Lành được sinh ra từ niềm tin rằng: chỉ khi ta dừng lại trong thinh lặng, ta mới thật sự bắt đầu hành trình trưởng thành của tâm hồn.    Giữa nhịp sống vội vã và những đợt sóng của cảm xúc, đôi khi ta quên mất rằng điều ta tìm kiếm bấy lâu không nằm ở phía ngoài, mà ở ngay bên trong – trong hơi thở, trong sự hiện diện, trong khoảnh khắc ta thật sự chạm vào chính mình.    Blog này là một khoảng lặng nhỏ giữa thế giới ồn ào, nơi bạn có thể quay về, lắng nghe tiếng nói bên trong, và nhận ra rằng bình an chưa từng rời xa ta. Nó chỉ đang đợi ta dừng lại – đủ lâu, đủ dịu dàng – để nhìn thấy.    Mỗi bài viết nơi đây là một hạt nhỏ được gieo bằng sự chân thành và tỉnh thức.    Có thể là một suy niệm về cuộc sốn...

Không có thành công nào bù đắp nổi khi ta quên mất cách yêu thương bản thân


 Rồi sẽ đến lúc bạn nhận ra...

Rồi sẽ đến lúc bạn nhận ra, sai lầm đáng giá bằng một món tiền, hay thậm chí là nhiều món tiền, vẫn còn dễ chịu hơn việc bạn cứ mãi tự dằn vặt mình hết lần này đến lần khác.

Tôi vẫn nhớ rất rõ giai đoạn mình bắt đầu khởi nghiệp cách đây 5 năm. Khi đó, tôi như một con thiêu thân lao vào công việc, quên ngày, quên đêm, quên cả việc chăm sóc người thân — huống hồ gì là chăm sóc chính mình.

Càng làm, tôi càng mệt.
Càng làm, tôi càng thấy trống rỗng.
Càng làm, tôi càng cô đơn.

Dù bên ngoài hô hào khí thế rần rần, nhưng bên trong là cả một mớ sợ hãi: sợ bị đánh giá, sợ thất bại, sợ không được ghi nhận. Và rồi, đúng như quy luật, cái gì bên trong sẽ thu hút về bên ngoài y như thế — công việc sa sút, doanh thu giảm sút, gia đình rối ren. Mọi thứ như tuột khỏi tầm tay.

Cuối cùng, tôi đổ bệnh.
Một tuần nằm liệt giường vì covid, cơn đau như cào xé từng thớ xương khiến tôi thấm thía rằng — mình đã không hề thương yêu bản thân, dù ngày ngày vẫn hô hào người khác phải yêu thương và chăm sóc chính mình.

Ngay lúc đang sốt cao, tôi lại nhận tin người thân vỡ nợ. Cảm giác như cả thế giới sụp đổ.
Và tôi biết — mình cần phải dừng lại.
Không thể tiếp tục trượt dài thêm nữa.

Tôi ngưng kinh doanh. Mất một khoản tiền không nhỏ, là toàn bộ số tiền tích góp suốt những năm đi làm công. Đau lắm. Buồn lắm. Và có cả xấu hổ nữa.

Nhưng chính trong những ngày đó, tôi đã ngồi lại thật lâu với chính mình. Tôi nhận ra, bấy lâu nay tôi sống và làm việc chẳng vì mình — mà vì người khác. Vì mong được công nhận. Vì khát khao được yêu thương. Vì chờ đợi những lời khen ngợi mà đánh mất bản thân mình.

Và khi đã hiểu ra, tôi quyết định sống vì mình.
Tôi dám tuyên bố với thế giới rằng tôi đã thất bại.

Và thật kỳ diệu — khi tôi nói ra điều đó, cả khoảng trời trước mắt như bừng sáng. Tôi thấy mình được giải thoát. Tôi thấy yêu chính mình hơn, chấp nhận bản thân hơn, dù chẳng có gì to tát để khoe với đời.

Tôi đã trả giá bằng một khoản tiền lớn, nhưng đổi lại là sự tha thứ, sự chấp nhận, và tình yêu dành cho chính mình
.
Và với tôi — đó là món hời nhất trong cuộc đời này.


Người gieo hạt trong thinh lặng



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hạt Giống Lành - Trưởng thành trong thinh lặng

Nếu một ngày mình thôi bắt mình phải làm những việc thường ngày – liệu có sao không?