Hạt Giống Lành - Trưởng thành trong thinh lặng
Rồi
sẽ đến lúc bạn nhận ra...
Rồi sẽ đến lúc bạn nhận ra, sai lầm
đáng giá bằng một món tiền, hay thậm chí là nhiều món tiền, vẫn còn dễ chịu hơn
việc bạn cứ mãi tự dằn vặt mình hết lần này đến lần khác.
Tôi vẫn nhớ rất rõ giai đoạn mình
bắt đầu khởi nghiệp cách đây 5 năm. Khi đó, tôi như một con thiêu thân lao vào
công việc, quên ngày, quên đêm, quên cả việc chăm sóc người thân — huống hồ gì
là chăm sóc chính mình.
Càng làm, tôi càng mệt.
Càng làm, tôi càng thấy trống rỗng.
Càng làm, tôi càng cô đơn.
Dù bên ngoài hô hào khí thế rần rần,
nhưng bên trong là cả một mớ sợ hãi: sợ bị đánh giá, sợ thất bại, sợ không được
ghi nhận. Và rồi, đúng như quy luật, cái gì bên trong sẽ thu hút về bên ngoài y
như thế — công việc sa sút, doanh thu giảm sút, gia đình rối ren. Mọi thứ như
tuột khỏi tầm tay.
Cuối cùng, tôi đổ bệnh.
Một tuần nằm liệt giường vì covid, cơn đau như cào xé từng thớ xương khiến tôi
thấm thía rằng — mình đã không hề thương yêu bản thân, dù ngày ngày vẫn hô hào
người khác phải yêu thương và chăm sóc chính mình.
Ngay lúc đang sốt cao, tôi lại nhận
tin người thân vỡ nợ. Cảm giác như cả thế giới sụp đổ.
Và tôi biết — mình cần phải dừng lại.
Không thể tiếp tục trượt dài thêm nữa.
Tôi ngưng kinh doanh. Mất một khoản
tiền không nhỏ, là toàn bộ số tiền tích góp suốt những năm đi làm công. Đau
lắm. Buồn lắm. Và có cả xấu hổ nữa.
Nhưng chính trong những ngày đó, tôi
đã ngồi lại thật lâu với chính mình. Tôi nhận ra, bấy lâu nay tôi sống và làm
việc chẳng vì mình — mà vì người khác. Vì mong được công nhận. Vì khát khao
được yêu thương. Vì chờ đợi những lời khen ngợi mà đánh mất bản thân mình.
Và khi đã hiểu ra, tôi quyết định sống
vì mình.
Tôi dám tuyên bố với thế giới rằng tôi đã thất bại.
Và thật kỳ diệu — khi tôi nói ra
điều đó, cả khoảng trời trước mắt như bừng sáng. Tôi thấy mình được giải thoát.
Tôi thấy yêu chính mình hơn, chấp nhận bản thân hơn, dù chẳng có gì to tát để
khoe với đời.
Nhận xét
Đăng nhận xét