Hạt Giống Lành - Trưởng thành trong thinh lặng

Hình ảnh
Mỗi con người đều mang trong mình một hạt giống – của hiểu biết, của yêu thương, và của tiềm năng vô tận.  Những hạt giống ấy, dù nhỏ bé đến đâu, vẫn âm thầm chờ một mảnh đất lành để được nảy mầm, vươn mình và tỏa hương.    Hạt Giống Lành được sinh ra từ niềm tin rằng: chỉ khi ta dừng lại trong thinh lặng, ta mới thật sự bắt đầu hành trình trưởng thành của tâm hồn.    Giữa nhịp sống vội vã và những đợt sóng của cảm xúc, đôi khi ta quên mất rằng điều ta tìm kiếm bấy lâu không nằm ở phía ngoài, mà ở ngay bên trong – trong hơi thở, trong sự hiện diện, trong khoảnh khắc ta thật sự chạm vào chính mình.    Blog này là một khoảng lặng nhỏ giữa thế giới ồn ào, nơi bạn có thể quay về, lắng nghe tiếng nói bên trong, và nhận ra rằng bình an chưa từng rời xa ta. Nó chỉ đang đợi ta dừng lại – đủ lâu, đủ dịu dàng – để nhìn thấy.    Mỗi bài viết nơi đây là một hạt nhỏ được gieo bằng sự chân thành và tỉnh thức.    Có thể là một suy niệm về cuộc sốn...

Nếu một ngày mình thôi bắt mình phải làm những việc thường ngày – liệu có sao không?

 Tôi có một chị đồng nghiệp – chị là người khá cầu toàn trong mọi việc, từ công việc ở cơ quan đến việc nhà. Một khi đã bắt tay vào làm gì, chị nhất định phải làm cho xong.

 Mỗi khi chúng tôi – những người đồng nghiệp nữ – kể cho nhau nghe về niềm vui nhỏ bé của việc tự thưởng cho mình, như đi ăn món ngon, cà phê cùng bạn bè hay xem một bộ phim yêu thích, chị thường cười nói:

Tụi bây sướng thật đó, tao tối đi làm về là bao nhiêu việc đang chờ: cơm nước, dọn dẹp, rồi kèm con học nữa...

Ai nấy đều nhìn chị ngạc nhiên. Mỗi người thi nhau nói một câu:
– “Tại chị cầu toàn quá thôi.”
– “Chị không biết sắp xếp thời gian cho mình đó.”
– “Chị có một đứa con, em đây sống nhà chồng, hai đứa nhỏ vẫn có thời gian riêng nè.”
– “Chị ở trong nhà của chị mà, sao lại phải bắt buộc mình vậy?”
– “Thử một tháng không lau nhà xem có sao không?”

Nhưng chị chỉ cười, chẳng mấy quan tâm. Chị vẫn giữ quan điểm của mình:
Nhà cửa bừa bộn thì phải dọn, không cơm nước thì lấy gì mà ăn!

Và thế là vòng lặp ấy cứ tiếp diễn.
Mỗi khi ai đó kể về khoảnh khắc tận hưởng của mình, chị lại kể về những tất bật, mệt nhoài của bản thân – như một thói quen.

Tôi bắt đầu tự hỏi: Có bao giờ mình cũng giống chị ấy không?
Có bao giờ tôi cũng tự giam mình trong danh sách những việc “phải làm”, xem đó là điều không thể bỏ qua?

Câu trả lời là .
Tôi nhận ra mình luôn cố gắng hoàn thành mọi việc trong ngày – từ công việc, việc nhà, đến việc dạy con học.
Và có những hôm, sau một ngày dài mệt rã rời, tôi vẫn lôi con ra kiểm tra bài. Khi con hợp tác thì yên ả, còn khi con phản kháng – tôi nổi nóng.

Giờ nghĩ lại, tôi chợt nhớ đến người chị ấy và tự hỏi:
Liệu nếu một ngày tôi thôi bắt buộc mình – thì có sao không?
Nếu một hôm tôi không kiểm tra bài, không ép con ngồi học, liệu mọi thứ có rối tung lên không?

Và rồi, bên trong tôi vang lên những câu hỏi khác:
– “Sao mình cứ phải bắt buộc bản thân đến vậy?”
– “Không dạy con một ngày có chết ai đâu?”

Tôi ngồi lại thật lâu, lắng nghe chính mình.
Phải chăng, đằng sau những việc ta cho là “bổn phận” lại ẩn chứa những nỗi sợ vô hình?
Ta sợ mình không được yêu thương nếu không chăm lo cho gia đình.
Sợ mình không đủ tốt nếu không làm tròn vai vợ, vai mẹ.
Sợ mình sẽ bị bỏ rơi nếu không ai còn cần đến mình nữa...

Và khi nhìn thấu những nỗi sợ ấy, tôi chọn giải phóng bản thân.
Tôi quyết định: trong một tuần, sẽ có ba ngày tôi không dạy con học, không kiểm tra bài vở.
Tôi để con tự lập, học theo cách riêng của con.
Và thật bất ngờ – mọi thứ vẫn trôi chảy, vẫn êm đẹp.

Hóa ra, đôi khi chỉ cần ta buông bớt một chút thôi, cuộc sống đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Còn bạn thì sao?
Bạn có nhận ra những nỗi sợ vô hình đang khiến mình tự trói buộc không?
Và bạn có dám thử một ngày, ngưng bắt mình phải làm điều “bắt buộc” – để xem, liệu có sao không?



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hạt Giống Lành - Trưởng thành trong thinh lặng

Không có thành công nào bù đắp nổi khi ta quên mất cách yêu thương bản thân